Loading...
↓↓ Tình yêu không mật mã
![]() | ![]() ![]() |
#1 |
Sợ nhất là không biết túi của ai để trên giá hành lý rơi xuống vài của một hành khách ngồi phía trước, khiến cho Tô Cẩm sợ đến toát mồ hôi. Mới đầu tháng Tư mà không khí trên xe đã khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Mệt mỏi quay về phòng ở dành cho nhân viên ở thành phố C, cô vội vàng rửa mặt, chưa kịp dọn phòng thì điện thoại từ phòng giám sát kỹ thuật đã gọi đến.
Điện thoại là của cậu thực tập sinh Trần Lâm ở phòng giám sát kỹ thuật. Trong khi Tô Cẩm về học ở thành phố T, một phần công việc xử lý tài liệu là do cậu ta làm. Mặc dù chưa có kinh nghiệm, nhưng Trần Lân làm việc rất chăm chỉ, cẩn thận nên ấn tượng của Tô Cẩm về cậu ta quả không tồi.
"Chị Tô, hôm nay chị mới quay lại ạ?" Tiếng Trần Lâm có vẻ lo lắng, "Em đang trong tình trạng khẩn cấp lắm rồi."
Tô Cẩm ngạc nhiên "Sao thế?"
Trần Lâm thở dài “Trước khi chị đi, không phải là bên Trung Hoàn lấy đi một lô van bướm sao? Không biết có vấn đề gì mà mang trả lại chúng ta.Nhân viên kỹ thuật của họ đang đến làm phiền chúng ta.”
“Vì sao phải trả lại?”Tô Cẩm ngạc nhiên.“Không phải là họ đang cần lắp gấp sao?”
“Nhân viên kỹ thuật của họ bảo chưa lắp được do không quen tình trạng hiện trường”, Trần Lâm nói.“Muốn trả lại vào kho cho chúng ta.”
Tô Cẩm ngày càng thấy nghi ngờ.“Coi như tạm thời chưa lắp, nhưng đã nhận mang đi rồi thì nên để ở trong kho của họ.”
“Đúng vậy”, Trần Lâm nói nhỏ.“Vì thế chắc chắn là có vấn đề gì đó. Em nghĩ kỹ thuật bên họ chọn thời gian để đến, sếp to sếp nhỏ chiều nay đều sang bên xưởng chính họp rồi. Chị Tô có thể đến không? Em không chống đỡ được, người kỹ thuật đó quá đáng đến mức…nghe nói em là thực tập sinh thì nói giọng liền tỏ thái độ…”
Tô Cẩm không đợi cậu ta nói hết, vội cắt ngang: “Cậu cứ ở đó cho tôi, chậm nhất hai mươi phút nữa tôi sẽ tới!”.
Trần Lâm thở phào.“Được! Em sẽ quay về, tiếp tục chiến đấu với chị ta.”
Tô Cẩm vội vàng bắt xe đến cửa phía tây đông của xưởng luyện dầu, quét thẻ vào xưởng.
Cô đến đúng vào giờ tan ca. Cửa văn phòng của cô mở, hai bên bàn làm việc là Trần Lâm đang ủ rũ nhìn vào cốc trà, mặt thất thần, và một phụ nữ đang ngồi dựa vào cửa, chậm rãi ấn điện thoại.
Vừa nhìn thấy cảnh đó, Tô Cẩm đã biết là cuộc chiến đấu của Trần Lâm với cô ta đã đến hồi bế tắc.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.”Tô Cẩm đứng trên bậc cửa nói một câu, đợi cho Trần Lâm hoàn hồn mới ngẩng đầu bước vào.
“Người kỹ thuật quá đáng” đó nghe thấy tiếng bước chân liên ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc Tô Cẩm đang nhìn thẳng vào chị ta.
Cô nhân viên của Trung Hoàn này khoảng trên dưới ba mươi tuổi, người hơi đậm, mặt mũi ưa nhìn, nhưng khi nhìn người khác, trong mắt không giấu được vẻ thông minh, lanh lợi khiến cho người khác phải cảnh giác.
“Là cô Tô?” Người đó nhìn cô khắp một lượt. Có lẽ nhìn Tô Cẩm có vẻ còn nhỏ tuổi hơn cả Trần Lâm nên chị ta hơi ngạc nhiên. Do dự một lát, chị ta mới đưa tay ra hướng về phía cô. “Tôi là Tào Anh, làm ở bộ phận đo đạc của Trung Hoàn.”
Tô Cẩm vội vàng bắt tay, lịch sự gật đầu. “Chị Tào.”
Tào Anh đưa mặt nhìn Tô Cẩm, bất giác lộ ra thái độ kẻ cả của bậc tiền bối .“Cô Tô, cô xem giờ cũng đã rất muộn rồi, tôi cũng nói thẳng luôn. Tôi đến để thỏa thuận việc đem lô van bướm trả lại cho bên này.”
Tô Cẩm ngồi xuống, đối diện với chị ta, bình thản hỏi: “Nguyên nhân là gì?”
Tào Anh cười.“Chúng tôi tạm thời không thể lắp được lô van này. Hơn mười máy chiếm quá nhiều chỗ, kho của chúng tôi không chứa được.”
Tô Cẩm tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.“Lần trước, bên chị có người tên là Trần Công đến lấy và nói là đang cần gấp mà.”
Tào Anh cười, thần sắc không đổi. “Công trình mà, tiến độ cần điều chỉnh theo thời gian.”
“Không được, chị Tào.”Tô Cẩm lắc đầu, mặt lộ vẻ đáng tiếc.“Thời gian bên chị thay đổi không liên quan trực tiếp đến bên tôi. Chúng tôi không có nghĩa vụ phải phối hợp với việc điều chỉnh của bên chị, Hải Công cũng có tiến độ công việc của mình.Hơn nữa, kho bên tôi không có lệ là giữ đồ hộ người khác.”
Tào Anh không ngờ Tô Cẩm lại từ chối thẳng thừng như vậy, lặng yên một lát rồi nói: “Đều là đơn vị anh em với nhau, hợp tác lâu rồi, chỉ là giúp đỡ nhau mà thôi.”
Tô Cẩm cười lắc đầu.“Không được chị Tào ạ, tôi chỉ là một nhân viên kỹ thuật, không có quyền thay đổi nguyên tắc làm việc. Yêu cầu này của chị… hoàn toàn không phù hợp.”
Tào Anh ngạc nhiên đến lặng người, có lẽ cảm thấy thái độ của Tô Cẩm làm chị ta mất mặt, nên chị ta không còn khách khí nữa. “Chúng ta mặc dù là hai đơn vị khác nhau, nhưng luôn luôn phối hợp với nhau trong công việc. Nếu thực sự khó xử, cứ coi như chúng tôi tạm thời thuê kho của Hải Công có được không?”
Tô Cẩm lúc này có thể khẳng định lô van bướm thực sự có vấn đề gì rồi. Nhưng rốt cuộc vấn đề là ở đâu, cô nhất thời không thể Hiển được, nhưng lời nhắc nhở của Hàn Hiển hiện rõ trong đầu cô.
“Chị đừng làm khó tôi nữa, chị Tào.”Tô Cẩm cố gắng mỉm cười, hai chân tự nhiên nhúc nhắc. Ngồi hơn nửa ngày trên xe, đến lúc này, Tô Cẩm mới cảm thấy đau đầu và mệt mỏi
Tào Anh không nói gì, nhìn thẳng vào mặt cô. Chị ta vốn cho rằng, đối phó với một cô gái trẻ thì mọi việc sẽ thuận lợi hơn, không ngờ cô gái này còn khó nhằn hơn cả cậu thực tập sinh.
Thấy đã quá giờ tan ca, trong lòng Tào Anh vô cùng sốt ruột, thái độ cũng cứng rắn hơn. “Cô Tô đã có thái độ như thế này thì tôi cũng xin nói thẳng. Mười chiếc van bướm này đều có vấn đề, sai lệch quá lớn, không thể dùng được.”
Tô Cẩm và Trần Lâm nhìn nhau, ngạc nhiên.“Sao lại thế được?”
Nụ cười của Tào Anh có chút lạnh lẽ.“Đây là sự thực, trong tay tôi có số liệu kiểm tra.”
Tô Cẩm dựa vào ghế, cố bình tĩnh lại, xem xét kỹ lưỡng việc này từ đầu đến cuối. Từ lúc bộ phận mua bán thông báo cho cô tới kho kiểm tra đến khi cô dẫn theo vài nhân viên của bộ phận kỹ thuật, cùng họ kiểm tra, đối chiếu từng mẫu một. Cô vẫn còn nhớ rõ, khi đó có trả lại hai chiếc van bướm D67A, đường kính 600mm vì nhà xưởng nhầm model…
Sau đó van được đưa về bộ phận kỹ thuật, dỡ ra để ở trong kho. Quá trình kiểm tra cụ thể Tô Cẩm không tham gia, vì thế trí nhớ của cô không thể bỏ qua vấn đề này, yêu cầu cần phải có bản chính và bản sao báo cáo của tổ kiểm tra. Các số liệu, kết quả phân tích đều không có sai lệch, ngay phần ký tên bên dưới cũng không đóng dấu mà do nhân viên kỹ thuật ký vào từng tờ.
Mắt Tô Cẩm sáng lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt kiêu ngạo của Tào Anh cười. “Không thể sai được. Ngày kiểm tra, anh Trần bên chị có mặt cùng nhân viên kỹ thuật bên chúng tôi, trên bản ghi chép đạt tiêu chuẩn có chữ ký của anh ấy.”
Tào Anh ngây mặt.“Anh Trần?”
Tô Cẩm gật đầu.“Chính là anh Trần Duy thuộc bộ phận kỹ thuật của bên chị. Hôm đó anh ấy cho người đến nhận đồng hồ, do cần gấp nên đã cùng nhân viên kiểm tra của bên tôi tiến hành kiểm tra, thử áp tại hiện trường. Những chiếc đồng hồ đạt tiêu chuẩn đều được mang đi, vì thế…” Cô nhìn Tào Anh cười.“Vì thế, nếu có vấn đề thì không phải là do bên tôi.”
Bạn đang xem trang: [31]
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?
Thống kê truy cập