Loading...
↓↓ Cuộc tình tay ba
![]() | ![]() ![]() |
#1 |
Một tối thứ Bẩy, dụ tên Hai cua em hoài không chịu, tôi bực mình, lớn tiếng:
-Mi không chịu em hả? Tao làm thịt em cho coi!
Hai nhếch mép:
-Làm thì cứ làm, tao đâu có thắc mắc gì! Của tao đâu mà sợ!
Có lẽ từ hồi hắn làm lỗi với tôi rồi, nên chán nản đàn bà. Tôi nổi máu chơi ngông:
-Được! Mi không làm, tao làm đó. Đừng có trách tao!
Cười hì hì như mọi lần, Hai rít một hơi thuốc:
-Mi làm được con nhỏ đó, tao bao một chầu bánh bèo!
Tôi gừ gừ trong cổ, rồi lấy xe phóng lại nhà em Hạnh. Hôm đó, cả Minh và Huệ đều về thăm nhà. Tôi dựng xe Honda trước cửa, bước vào. Hạnh đang chuẩn bị đi ngủ, nhìn ra thấy tôi, ngạc nhiên:
-Sao ông lại tới đây giờ này? Huệ nó về nhà rồi!
Tôi cứ lừng lững tiến vào, ngồi xuống ghế:
-Ai chả biết! Huệ có nói tuần rồi. Nhưng tôi tới thăm Hạnh không được sao?
Cô bé hơi ngạc nhiên, nhưng vì đã từng đi chơi chung với nhau, nên thân thiện:
-Ông ăn cơm chưa? Tui lục cơm nguội cho ông ăn!
Tôi gật đầu. Hạnh lui cui bắt bếp điện hâm cơm lại cho tôi ăn, vừa nấu vừa nói chuyện tự nhiên, không hề biết đến âm mưu của tôi. Ăn xong, tôi lân la nói chuyện linh tinh đã đời, thỉnh thoảng lại tán em một câu bốc lửa, làm em thần người ra. Mãi gần 12 giờ đêm, tôi rồi mới chịu ra về. Nhưng khi nổ máy xe thì xe chết, không chạy, vì tôi đã cố làm cho xăng nghẹt. Lúc đó, còn giới nghiêm, tôi buồn rầu bảo Hạnh:
-Điệu này thì tui phải ngủ lại nhà bà đêm nay rồi. Có trở ngại gì không?
Hạnh ngần ngừ, nhìn quanh xóm một lúc rồi nói chậm rãi:
-Đành vậy, chứ làm sao bây giờ!
Tôi làm bộ ân hận phải đẩy xe vào trong nhà, rồi đòi nằm ngoài chiếc võng treo ngoài phòng, còn Hạnh ngủ giường. Cô bé đặt chiếc đèn dầu to trên bàn, và nói:
-Cứ để đèn đấy, đừng tắt nhé!
Đoạn lên giường nằm. Ở trên võng này, tôi vận động óc não kinh hoàng. Thật ra, muốn mò vào giường Hạnh cũng dễ thôi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô bé hiền lành quá, tôi không nỡ. Một đằng thì bản tính bậm trợn cứ giục tôi xông lên, một bên thì ghìm tôi lại, không cho làm bậy. Cứ thế mà chiếc võng đu đưa cả đêm, cho đến khi trời sáng lên, tôi lật đật đứng dậy, chào Hạnh ra về. Cô bé nhìn tôi thăm thẳm, chắc cả đêm cũng không ngủ được, vì tôi thấy chiếc giường cọt kẹt hoài.
Phóng xe một mạch tới chỗ hai tên kia, chúng nhìn tôi cười hắc hắc:
-Sao! Nước non gì không mà mặt mày phờ phạc thế kia?
Tôi khuếch khoác:
-Sao lại không nước non! Lai láng như sông Cửu Long!
Cả ba thằng cười ồ ồ.
Chuyện tình Lan và Điệp tới đó thì ngừng. Không đứa nào nhắc tới nữa cho tới khi tôi đổi đi xa tít mù, không có cách chi về thăm chúng được trong cả năm trời.
Bất ngờ, một hôm tôi nhận thư Hai. Tôi đọc thư mà lòng run như rẽ. Từ trước tới giờ, chưa bao giờ chúng tôi viết thư cho nhau.. Từng hàng chữ hiện lên quay quắt làm tôi lảo đảo như người say ruợu:
“…Tao đã chết một cửa tứ rồi, mi ơi! Tao vừa cưới em Hạnh rồi! Đám cưới tụi tao diễn ra thật nhanh, không thể báo tin cho mi hay, vì tao bị kẹt! Không muốn em mang bầu đi làm lễ cưới, tao phải cưới.. chạy tang! Em bảo tao là con của tao, nhưng tao không biết con của tao có dính chút tóc tai của mi không? Dù thế nào đi nữa, tao cũng phải cưới gấp! Danh dự mà! Nếu là con của mi, tao cũng nuôi! Đừng lo!”
Trời đất ơi! Cái thằng chó! Làm sao để bị kẹt rồi cưới gấp như thế! Tôi rên rỉ như thằng điên. Tao đã làm gì em đâu mà mi nói “dính tóc tai” của tao? Tao chỉ nói khoác cho tụi bây sợ thôi mà! Trời ơi là trời! Run như rẽ, tôi sụp xuống đất, ngồi dựa vào tường một lúc, đầu óc hoang mang. Mai mốt, tụi bay cứ nghi ngờ đứa con trong bụng Hạnh là của tao thì bỏ mẹ! Rồi cơm không lành, canh không ngọt! Mi nói mi chết, nhưng kẻ chết ké là tao! Hai ơi!
Tôi phân vân mãi mới viết cho Hai một bức thư ngắn, chỉ nói lời chúc mừng và dặn sơ với Hai là, những điều mi từng nói là không trúng đâu. Rồi mãi cũng tới ngày tôi về. Vừa gặp tôi, Hai chạy ra, ôm chầm lấy tôi, khóc rưng rức như đàn bà! Tôi cũng chẩy nước mắt, muốn tìm lời yên ủi Hai, nhưng lúc ấy, Hạnh đã ra. Cô bé có vẻ mắc cở với cái bụng bầu vượt mặt, nên chỉ mỉm cười, nói lí nhí mấy câu rồi đi xuống bếp. Thấy thái độ của vợ, tự nhiên mặt Hai lạnh đi. Hắn thay đổi liền:
-Ông ngồi chơi, tôi đi nấu cơm.
Tôi lắp bắp:
-Mi mặc tao! Tao không ăn đâu. Mới ăn ở chợ.
Kệ tôi phân vua, Hai vẫn đi xuống bếp. Tôi đứng ở trên nhà, lòng nóng như lửa. Một lúc, chịu không nổi, tôi chạy xuống, thấy hai đứa đứng mỗi đứa một góc, biết là có chuyện, liền nói:
-Thôi, ông bà đừng có vẽ chuyện. Tôi phải đi trình diện sở ngay. Gặp lại bữa khác nhé!
Tự nhiên, tôi cũng dùng danh từ “ông, bà”, hai chữ tôi chưa hề nói với chúng! Vừa lúc ấy, Tiếng chạy tới. Hắn cười khà khà, ôm vai tôi, lắc mạnh:
-Hề ! Hề! Không có gì thay đổi! Vẫn điển trai như ngày nào!
Tôi kéo tay hắn ra ngoài:
-Đi ra đây! Tao có điều muốn nói!
Hai đứa đi kiếm một quán cà phê, ngồi nhâm nhi. Một lúc sau, tôi mới mở lời:
-Mẹ! Tao không ngờ! Thằng Hai lại lấy con Hạnh!
Tiếng trầm ngâm, khác hẳn ngày nào:
-Chết một cái là nó cứ nói đó là con mày mà nó lãnh đủ! Tao giải thích cho nó nghe mà nó không tin. Tự dưng, nó đổi tính nết!
Tôi sửng cồ:
-Thằng ngu chết mẹ! Cứ đếm trên đầu ngón tay thì biết liền chứ gì! Ngày tao gặp Hạnh đến khi tao đi là hai tháng, nó có nổi hứng với con Hạnh thì cũng phải mấy tháng sau, làm sao là con tao được?
Giọng Tiếng vẫn trầm trầm:
-Tao cũng nói thế mà nó không nghe. Hình như từ ngày nó đụng con Hạnh bất tử, nó đâm ra nghiện con nhỏ, nên mê tín đi. Nó cứ ghen với mày hoài, dù nó nói giỡn, tao vẫn biết nó nói thật. Nó nói giữa mặt con Hạnh: “thế này nhé, khi con cô đẻ ra, phải cho thằng Nguyên nó làm cha đỡ đầu. Có thể nó sẽ lo cho thằng bé hay con bé đó tới nơi tới chốn! Nếu mà nó giống thằng Nguyên nữa thì thật là hay!” Con Hạnh xì nẹc, cãi nhau ỏm tỏi, mới lấy nhau mấy tháng mà cãi nhau mấy trận long trời lở đất rồi! Tao phải la nó hoài, nó mới im.
Lặng đi một lúc để hút một hơi thuốc, Tiếng kể tiếp. Những lời kể của Tiếng như những mũi kim đâm vào tim tôi:
-Vì cãi nhau quá, nên con Hạnh nó đâm ra chán đời. Con gái gì mà bắt chước chồng chửi thề như giặc. Ở nhà, nó mặc lộn cả quần chồng. Tao tới nhà thấy con Hạnh mặc quần đùi thằng chồng, đứng chổng mông lên quét nhà! Mi tưởng tượng cái bụng to kềnh như thế mà mặc quần đùi, trông khiếp đảm lắm! Tao quát nó thay quần đi, nó cứ cười như con mẹ điên. Tao nghĩ nó bị thần kinh rồi. Lỡ dại lấy chồng, bị chồng nghi là có sẵn con trong bụng, ai mà không điên!
Tôi gục đầu xuống bàn. Nói gì nữa mà nói! Mà làm sao nói cho thằng ghen tuông kia nghe đây, khi mà nó biết tôi đã có lần ngủ nhà Hạnh! Nên càng cải chính càng làm cho tên kia ghen hơn! Rồi vợ nó nghe được, lại xấu hổ thêm, có khi điên thật không chừng! Tôi biết Hạnh cũng có tình với tôi qua những lần đi chơi chung, nhưng tôi lỡ chọn em Huệ rồi! Giờ thì Hạnh đang trong giai đoạn đau đớn khôn cùng. Đôi mắt em hôm đó, nụ cười gượng gạo tiễn đưa hôm đó chứng tỏ em tiếc không được làm người yêu của tôi lắm lắm. Nay lại lỡ chân với Hai (chắc sự lỡ dại này cũng ảnh huởng bởi cái đêm trước) để theo về làm vợ một người suốt ngày ghen tị với một mối duyên không thành, tâm sự em chắc nặng chĩu như đeo đá! Còn Hai, nhất định trong tâm hồn của hắn, xáo trộn lung tung. Nào là ân hận đã cướp bồ của tôi trước kia, nào là tiếc nhớ cô bé đã đoạn tuyệt khi ấy, rồi mối hối hận đã bất ngờ làm bậy với Hạnh để rồi mê man thân thể Hạnh, và nghi ngờ Trời quả báo hắn… đủ thứ dầy vò làm cho Hai m
Bạn đang xem trang: [2]
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?
Thống kê truy cập