XtGem Forum catalog
SuperOr.Yn.Lt

Kênh Giải Trí Tổng Hợp

+A Tăng cỡ chữ =A Mặc định -AGiảm cỡ chữ
Loading...

↓↓ Cuộc tình tay ba

* SuperOr (Admin)
* 00:28, 22/11/2016
#1

Nghe tên bạn báo tin Hai vừa bị ung thư chết ở Việt Nam, người tôi chợt chùng xuống, bàng hoàng. Tự dưng hai đầu gối như mất gân, đứng không vững nữa, tôi phải để rơi thân mình xuống thảm, ngay cạnh cái bàn điện thoại. Trí óc lờ đờ, nhạt nhòa; người tôi như không còn cảm giác, mắt nhìn vào phía tường như nhìn vào khoảng không nào mênh mông lắm. Thế là người thứ hai trong nhóm “Ba thằng Ngự lâm Quần” của chúng tôi đã ra đi. Trần văn Tiếng thì đã chết trong một lần vượt biên bất thành. Hắn đi cùng cô vợ thứ hai tên Mai, lúc đó đang có bầu ba tháng. Trước khi đi, Tiếng có gọi tôi xuống nhà Hai để gặp mặt “lần chót”. Ba đứa chúng tôi ngồi ở nhà Hai tại Gò Vấp,   căn nhà ba gian vách gỗ kiểu xưa, trước cửa là một cái sân gạch, rồi vườn cây trái; trong nhà là cái phản gỗ, bộ bàn ghế vuông đã đen bóng vì tay chân, vì bao nhiêu cặp mông ngồi lên trong khoảng vài chục năm. Cả ba yên lặng, không nói với nhau lời nào. Tiếng cứ hút thuốc liên miên. Dáng người thanh tao, tài tử của hắn hơi ngả ra sau, trông rất hấp dẫn. Con gái gặp hắn là mê như điên. Nhưng có lẽ chỉ mê vì cái dáng dấp mà không mê vì tâm tính lãng mạn của Tiếng, nên cô nào cô nấy chỉ cặp với hắn một thời gian là bỏ. Vợ hắn cũng thế. Ngày quen nhau là nàng ngồi say mê nghe hắn đàn, rồi cất tiếng hát theo. Giọng cô nữ sinh trường Yersin Đà Lạt ấy nghe cũng đã lắm. Nhưng khi Tiếng bị bắt làm tù binh, cô lặng lẽ cho hắn rơi. Đau nhất là lúc Tiếng về nhà, thì gặp một anh cán bộ cách mạng đang vác túi “xà cột” đi xuống thang gác. Thấy một tên tù mới được thả đang ngơ ngác nhìn mình, anh cán bộ hất hàm, quát lớn:
-Làm gì mà vô nhà người ta vậy? Muốn ăn trộm hả?
Nghe tiếng quát, vợ Tiếng bước ra đầu cầu thang, nhìn thấy Tiếng, cô hơi tái mặt, đứng yên một lúc, rồi mới lẳng lặng bước xuống, vừa đi vừa nói với anh cán bộ:
-Anh cứ đi đi, để em nói chuyện với anh ấy.
Sững sờ một lúc, nhìn qua liếc lại hai người, và bắt đầu hiểu câu chuyện, anh cán bộ hừ hừ trong cổ một lúc rồi cũng lặng lẽ ra cửa. Ngang qua chỗ Tiếng, anh ta gặt cái đầu lại nhìn hắn một hai giây xong mới đi, vênh váo. Dáng bộ của kẻ chiến thắng nghênh ngang, hai vai nhô lên nhô xuống.
Tiếng đứng yên, chờ cho vợ tới gần, mới hất hàm:
-Con tôi đâu?
Vợ Tiếng trả lời gióng một:
-Đi học.
Im lặng một lát, Tiếng hất hàm:
-Tôi lên lầu lấy đồ đạc.
Rồi lầm lũi lên thang. Vợ Tiếng nói với theo:
-Đồ của anh để riêng trong góc tủ bên trái. Không cần lục.
Tiếng lặng lẽ  lên lấy đồ, nhét tất cả vào hai cái túi xách, đi xuống, ngang qua mặt vợ, gầm sẽ một cái:
-Thà là cô làm đĩ, tôi còn trọng cô hơn là lấy cái thằng đã từng nhốt chồng mình vô tù này.
Nói xong, hắn cũng hùng dũng đi ra, hai vai cũng nhô lên nhô xuống, nhưng vai của tên tù đã bao năm gánh củi trên rừng, nên lệch lạc trông như anh gù Nhà Thờ Đức Bà Paris. Sau đó, Tiếng về nhà mẹ, và lấy Mai, cô bé hàng xóm, ngày xưa vẫn mê anh đánh đàn. Hai người chuẩn bị vượt biên khi Mai có bầu. Tiếng muốn bắt Mai ở lại, chờ anh, nhưng Mai cương quyết chồng đi đâu, vợ theo đó, lên Thiên Đàng hay xuống địa ngục cũng phải có đôi.
Bẵng đi một thời gian không nghe tin về cuộc vượt biên, tôi tưởng Tiếng đã thoát, nhưng không ngờ hai năm sau, một người sống sót trong cuộc vượt biên đó, đã thư về cho biết cả tầu bị giạt vào một đảo hoang, toàn san hô, nên chết đói gần hết. Riêng Tiếng, trước khi chết, còn ráng vớt được một con cua nhỏ, đưa cho Mai, rồi mới gục xuống. Những ngày trước đó, với khả năng của một anh Biệt Chính chuyên huấn luyện chất nổ, Tiếng cũng mầy mò được vài con cá con, vài con cua, cọng rong đưa cho Mai ăn, còn Tiếng thì nhịn. Tiếng vừa nhắm mắt, hắt hơi, thì Mai cũng gục xuống trên xác Tiếng, nấc lên mấy lần rồi tắt thở luôn. Người viết thư cũng ngất đi, không biết bao lâu thì tỉnh dậy, thấy mình nằm trên tầu Mỹ. Nhìn lại quanh mình, chỉ thấy có hai ba mạng sống sót từ một chiếc tầu gần 50 người.
Bây giờ Hai lại chết. Còn một mình tôi trong nhóm ba thằng: ba tên cán bộ thuộc lực lượng áo đen Biệt Chính, đóng tại một ven biển Cát Lở. Ba thằng thân nhau hơn anh em ruột. Chúng tôi chia nhau từng miếng cháo muối, khi hết tiền, hết lương, hoặc những buổi nhậu nhẹt say sưa lúc lãnh lương về, gom lại xài chết bỏ. Mấy tên bạn khác gọi tụi tôi là Ba thằng Ngự lâm Quần, vì nết quậy của nhóm chúng tôi. Đi uống ruợu ở Bar mà đụng du đãng gây sự là ba thằng cùng ra tay, đập lộn ầm ĩ; hoặc cùng bỏ chạy, vừa chạy vừa cười rũ rượi khi bị Quân Cảnh rượt. Tiền chia ba, bạn gái cũng chia. Chúng tôi bốc thăm xem thằng nào trúng con nào thì thằng đó nhào vô, hai thằng còn lại vỗ tay làm “giám đốc”, nghĩa là chỉ “đốc và xúi” thôi. Không hề ghen tuông, nếu một khi có thằng thích ẩu một cô bồ của bạn. Thấy bạn mình tỏ vẻ khoái bồ mình, lập tức tên có bồ nhường liền, và cười ha hả. Cũng vì tính Lương Sơn Bạc đó, mà nẩy sinh một mối tình tay ba rất là đau đớn.
Trong nhóm ba thằng, Hai hiền nhất, ít nói nhất, nhưng lại hát hay nhất. Tôi mê tiếng hát của hắn đến nỗi giới thiệu hắn với cô bồ ruột của tôi, người mà tôi định cưới thiệt sự. Hồi ấy, tôi phải đi công tác ở tỉnh gần đó, nên nhờ Hai tới coi sóc giùm cho cô bồ của tôi. Ngày tôi đưa hắn lại nhà bồ, tôi bắt hắn phải hát cho bồ tôi nghe, và dặn dò:
-Tao đi xa, mi ở lại đây, săn sóc cô bé cho tao. Khi nào cô bé thích nghe hát, mi phải hát cho hay. Tao về, mà thấy cô bé buồn, là tao thiến mi liền.
Hai cười khẩy:
-Mẹ kiếp! Khi mi về thì gạo đã thành cơm rồi, còn thiến cái chó gì nữa!
Hai thằng bật lên cười ha ha làm cô bé ngơ ngác nhìn lại, hỏi:
-Gì mà dui dữ dậy?
Tôi không trả lời, chỉ dúi vào tay Hai cây đàn, bắt hắn hát cho bé nghe. Tiếng hát trầm ấm của Hai “ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về, gọi hồn liễu rũ lê thê…” làm cô bé ngẩn ngơ, cặp mắt nai to tròn mở lớn. Tôi vui vẻ vì những người tôi yêu vui vẻ. Đi làm xa, tôi vẫn dọt về thăm em mỗi chủ nhật. Và, chuyện gì xẩy đến, đã đến. Ngày cuối tuần kia, tôi về sớm bất ngờ và bắt gặp hai đứa đang phóng xe đi vù vù, em ngồi đàng sau chiếc Lambretta, ôm eo ếch Hai thật chặt. Tôi lặng người, đi vào tiệm ruợu, làm một hơi gần mười chai bia 33 rồi gục xuống cho “chó ăn chè” ngay tại quán. Sau đó, tôi lẵng lặng ra đi, không trở lại. Dần dần, hai đứa biết là tôi đã khám phá ra mối tình lạng quạng đó, cả hai hết hồn, tìm cách chuộc lỗi. Bé thì viết liên tiếp mấy tờ điện tín với những lời nhắn rất lãng mạn, còn Hai thì cười dã lả, rủ tôi đi uống cà phê. Tôi “tha Tào” cho chúng, nhưng bỏ luôn cô bé, dù em đã xuống nước với tôi đến tận cùng. Ba đứa tôi lại cặp nhau đi chơi, tình cờ lại gặp ba cô bé khác cũng thân nhau khắng khít y như nhóm tôi. Nhóm ba cô này từ xa đến, làm chung một sở ở Vũng Tầu, nên ngủ cùng phòng. Chúng tôi chia nhau:
-Ê! Tiếng! Mi cao ráo, gầy gò, mi cặp con Minh nhe! Hai! Mi thấp người, nhưng đô con, tao chỉ định cho mi con Hạnh, còn tao, tao chọn con Huệ. Đồng ý không?
Hai cười hì hì:
-Mẹ! Mi đã chọn trước cho mi con đẹp nhất rồi, còn lựa thế đếch nào được nữa! Hỏi cũng như không!
Tiếng thì ngửa mặt lên trời, ha ha:
-Tao thì đồng ý! Em Minh coi bộ chịu tao hơn hai tên mi, em lại có tướng đi lúc la lúc lắc, rất hợp với tao.
Thế là ba cặp rủ nhau đi chơi, picnic trong rừng, xuống biển tắm nắng. Cứ cuối tuần, tôi hối hả phóng về địa điểm tập trung rồi mỗi thằng một chiếc Honda, chở các em đi vi vút. Nhưng trong ba cặp, chỉ có hai cặp hợp nhau, còn cặp của Hai và Hạnh lại khập khễnh. Tên Hai này lười biếng, không chịu gò em, cứ làm bộ làm tịch, trong khi hai cặp tôi thì kiếm cách tách ra, ngồi riêng rủ rỉ, Hai và Hạnh cứ lấn xấn tới chỗ tụi tôi ngồi, không thích ngồi riêng, làm tôi và Tiếng mất hứng.
Bạn đang xem trang: [1]
Chuyển đến trang:
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Đầu trang - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ
Thống kê truy cập