Loading...
↓↓ Em là ngoại lệ
![]() | ![]() ![]() |
#1 |
Chẳng lẽ tôi không hiểu được lòng anh sao? .
Nước mắt tôi lã chã rơi xuống: "Cảnh Dương, em đồng ý với anh, em nhất định sẽ làm một người vợ tốt" .
Đêm đó, tôi cuộn tròn trong lòng Cảnh Dương ngủ. Có điều, tôi đã mơ một giấc mơ vô cùng nặng nề.
Trong giấc mộng, tôi trở lại sân trường của năm năm trước. Ngày ngày tôi đều dậy sớm để chạy đến xem anh chơi bóng rổ ở sân bóng rổ ấy rồi chiếm luôn chỗ chơi của anh để anh buộc phải chơi bóng rổ với tôi.
Trong giấc mộng, gương mặt khôi ngô của anh càng thêm rõ ràng. Có điều, nụ cười mơ hồ đó không che giấu được tình yêu thương, sự theo đuổi vụng về với tôi.
Trong giấc mộng, anh nổi giận đùng đùng kéo tôi ra khỏi đám con trai, ngang ngược nói: "Em đừng đùa với anh hay đòi rời đi. . . Sau này em chỉ được chơi bóng rổ với mình anh thôi!”
Trong giấc mộng, anh đứng phía sau tôi, nhìn tôi rời đi. Tôi nghe thấy anh gằn từng tiếng: "Dương Ảnh, chẳng lẽ em không hiểu được lòng anh sao? Lẽ nào em lại tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức tự hủy hoại bản thân mình để có thể rời khỏi anh hay sao?" .
Tôi đã thực sự hủy hoại chính mình. Vào mùa hè năm thứ ba, khi tôi về nhà, tôi đã có con với người khác.
Người đàn ông đó là anh ruột của Hứa Mạc Thành. Có điều Mạc Thành lại không biết và mãi mãi không biết được, anh trai của anh đã đè lên tôi trong con ngõ nhỏ tối tăm đó như thế nào, xé nát quần áo của tôi như thế nào, tiến vào cơ thể tôi như thế nào.
Sau khi Mạc Thành đưa tôi đến cửa ngõ và rời đi, người anh trai thần kinh không ổn định của anh đã kéo tôi đi ngay khi tôi chỉ còn cách cửa nhà ba mét…
Khi cơ thể tôi có dấu hiệu, tôi lừa anh để đến bệnh viện, và bước ra khỏi cửa khoa phụ sản, tôi chỉ nhìn thấy anh chạy tới vì lo lắng cho tôi, sắc mặt anh tái nhợt và đôi mắt đầy vẻ phẫn nộ.
"Đó là một người đàn ông khác, tôi đã quyết định phải nắm chắc anh ta rồi.” Tôi không thể nói, không thể nói cho anh biết, người đó là người mà anh đã từng nói với tôi rằng anh yêu thương nhất, là người anh trai từ nhỏ đã có vấn đề về thần kinh. Là người đàn ông dịu dàng mà ngốc nghếch tôi đã từng gặp ở nhà anh.
Một tháng sau, bên cạnh Mạc Thành là bạn gái hiện tại của anh – Triệu Tịnh Tịnh, một cô gái từng theo đuổi anh rất lâu, rất xứng đôi với anh. Một cô gái vẫn luôn chờ đợi…
CHƯƠNG 6
Cảnh Dương muốn đính hôn trước, tất nhiên là tôi đồng ý. Thật may mắn vì anh là người luôn suy tính kỹ càng. Anh có nhiều bạn bè, lại được ba mẹ quan tâm rốt ráo nên một tuần trước lể đính hôn, mọi việc đã được anh sắp xếp sẵn sàng. Thứ duy nhất tôi phải thực hiện chỉ là ổn định lại tinh thần, suy ngẫm làm sao để trở thành một người vợ tốt.
Tôi tựa người vào cửa sổ trong căn nhà mới mà Cảnh Dương vừa sắm sửa, để mặc cơn gió lạnh buốt thổi vào mình...
Tôi luôn có cảm giác bài xích, bài xích cuộc hôn nhân này. Tôi tựa hồ sợ hôn nhân sẽ cắt đứt hoàn toàn một khả năng nào đó... dẫu tôi biết khả năng này là vô vọng.
Tôi luôn tự an ủi mình, có lẽ do mối tình đó đột nhiên chấm dứt nên tôi không cam lòng. Cảnh Dương không hề thua kém Mạc Thành. Nghĩ đến việc mọi người gọi mình là bà Hà, tôi vừa bất an vừa vui mừng. Hà Cảnh Dương, mới là chồng, là bạn đời của tôi.
Còn những lời thề non hẹn biển thời đại học năm xưa chỉ là bọt biển mà thôi.
Chuông điện thoại trong nhà vang lên. Tôi nghĩ Cảnh Dương sắp tan tầm về nhà nên gọi báo tôi biết. Tôi nhận điện thoại, nói dịu dàng: "Alô. Chồng à…"
Đầu dây bên kia im lặng, chốc lát sau một giọng nói quen thuộc vang lên: "Ảnh Tử, tớ đây."
Giọng Tiểu Trư nghe hơi cứng nhắc, lẽ nào cậu ấy không chấp nhận được việc tôi sắp kết hôn?
Tôi đỏ mặt, tôi cứ tưởng người gọi là Cảnh Dương. Nhưng đúng là mấy ngày trước tôi đã nhắn tin số điện thoại nhà mới cho Tiểu Trư. Tôi sực nhớ mình đã xin nghỉ làm ở nhà mấy ngày nay, điện thoại hết pin tôi lại lười đi sạc... dù gì đi nữa Cảnh Dương cũng luôn có cách tìm được tôi. Hóa ra là vậy nên Tiểu Trư mới gọi vào điện thoại nhà.
"Tiểu trư, hi hi! Có chuyện gì thế?" .
"Tớ có chuyện muốn báo cậu biết…" Giọng Tiểu Trư hơi chần chừ, "Hứa Mạc Thành, cậu ấy… có chuyện rồi…”
Hai đầu dây điện thoại đều lặng phắc.
"Tiểu Trư, cậu lặp lại lần nữa đi." Tôi hít sâu một hơi.
"Hứa Mạc Thành bị đụng xe, hôn mê suốt hai ngày qua. Người tài xế đụng trúng cậu ấy đã đã chết. Nhưng nhà cậu ấy rất nghèo, lại chưa qua được giai đoạn nguy hiểm nên trường đang kêu gọi quyên góp tiền giúp cậu ấy.” Tiểu Trư ướm lời, “Cậu có định tới thăm cậu ấy không?”
Tất cả lý trí của tôi đều sụp đổ. Tôi ném điện thoại, mặc áo vào rồi vội vàng lấy sổ tiết kiệm, mở cửa chạy nhào ra ngoài.
CHƯƠNG 7
Tôi đã đứng trước cửa phòng bệnh cùng Tiểu Trư nhưng lại không đủ can đảm đẩy cửa vào trong...
Bởi vì khi bước vào, tôi sẽ phải đối mặt với bạn gái, cha mẹ thân yêu và người anh trai suy tàn của anh.
Tiểu Trư nhìn tôi, đau lòng lên tiếng: "Tại sao các cậu phải làm khổ nhau đến vậy? Vô duyên vô cớ chia tay. Sau khi chia tay, mọi người lại nhìn thấy hai cậu không ngừng giày vò nhau. Chỉ tích tắc mà cả hai cậu đều có bạn trai và bạn gái mới. Hai cậu luôn tự đẩy mình ra xa đối phương..."
"Tớ không có. . ."
"Cậu nghĩ rằng tớ và mọi người không biết sao? Cậu cho rằng không ai biết ư?" Nước mắt Tiểu Trư chảy xuống, cô nói khẽ, "Ánh mắt hai cậu nhìn nhau khiến mọi người rất đau lòng! Có ai không nhìn thấy điều đó? Nhưng chẳng phải mọi chuyện đã qua hết rồi sao? Tại sao hai cậu không làm lại từ đầu? Bạn trai mới của cậu rất tốt,vậy tại sao cậu không vui vẻ?"
Tại sao? Tại sao tôi không vui vẻ?
Tiểu Trư cậu biết không, có vài người không thể trở thành quá khứ. Bởi vì mình không nỡ xem anh ấy là quá khứ!
Ngay lúc tôi cố lấy dũng khí đẩy cửa bước vào, tôi lại nghe thấy giọng nói nấc nghẹn của một cô gái truyền ra bên ngoài: "Anh không thể quên cô ấy được sao? Từ ngày anh nghe cô ấy đính hôn, cả tháng qua anh không hề dòm ngó tới em. Bây giờ anh lại để mình xảy ra chuyện. May là anh vẫn sống sót, không thôi… anh kêu cô chú phải sống thế nào?”
Đầu óc tôi nổ tung, từng chữ từng chữ như kim châm đâm tôi rỉ máu...
Dương Ảnh, mày không nên đến, vì một khi đã đến, mày sẽ không trở về được nữa.
Con người thống khổ là vì biết rõ đó là đầm lầy vô vọng nhưng vẫn tình nguyện rơi vào.
Tôi nghe thấy âm thanh trầm thấp quen thuộc của Mạc Thành vang lên trong phòng. Dẫu giọng anh khản đặc nhưng vẫn khiến tôi mừng như điên. Anh tỉnh rồi ư? Anh thoát khỏi nguy hiểm rồi ư? Tôi không thể kìm chế nổi nữa, tôi đẩy cửa bước vào.
"Mạc… Hứa Mạc Thành, bọn tớ tới thăm cậu!" Tiểu Trư cười vờ như vui vẻ, "Tốt quá! Hôm kia tớ còn thấy cậu hôn mê, hôm nay cậu đã tỉnh rồi!" .
Tôi đặt thuốc bổ và hoa quả lên đầu giường. Cha mẹ Mạc Thành không ở đây. Triệu Tịnh Tịnh lạnh lùng nhìn tôi, "Cô tới đây làm gì?" .
"Tôi muốn giúp một ít… tiền phẫu thuật…" Tôi nói lí nhí.
"Chúng tôi không cần tiền của cô!" Triệu Tịnh Tịnh kiên quyết đáp. Tôi nhìn anh tiều tụy nằm trên giường. Người anh quấn đầy băng, mặt anh bầm tím, đầu anh cũng băng kín. Trái tim tôi co rút đau đớn. Tôi bất chấp tất cả, lớn tiếng nói với anh, "Anh đừng từ chối em. Em... chỉ muốn giúp anh."
Bạn đang xem trang: [3]
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?
Thống kê truy cập